Thursday, April 9, 2015

lấy chồng là con người ta

Chiếc đồng hồ báo thức ré lên khiến con giật mình, lồm cồm bò dậy. “Chủ nhật mà, ngủ chút nữa đi em” – chồng con nhẹ nhàng bảo. Nhưng mà con không dám, mẹ ơi! Ngoài kia là ba mẹ chồng, em chồng đang chờ con dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa sáng, giặt quần áo, đi chợ… Con có cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi.

Mẹ ơi, ngày còn ở với mẹ, sáng chủ nhật, con thức dậy lúc 9 giờ đã thấy đồ ăn mẹ dọn sẵn trên bàn. Con ăn xong, tắm rửa, mở máy tính tán dóc với bạn bè. Rồi con xách xe đi lòng vòng, ghé chỗ này, chỗ kia một chút đến khi điện thoại réo vang: Mẹ gọi hỏi ở đâu, về ăn cơm, ba mẹ đang chờ…

Làm con gái cưng thiệt là sướng mẹ nhỉ? Vậy mà hồi trước con hay vùng vằng mỗi khi mẹ nấu cho món ăn không vừa ý. Con làm việc khuya nên ngủ muộn, mẹ lại rầy ba và anh Hai khi mọi người lỡ làm ồn. Con vừa nói bâng quơ là mình thích món này, món kia thì hôm sau đã thấy mẹ cặm cụi làm…

Đến khi con lấy chồng, mẹ khóc hết nước mắt và dặn bà thông gia: “Cháu còn trẻ người non dạ; chữ nghĩa nhiều chứ làm lụng việc nhà thì không bằng ai…”. Có lẽ xúc động vì cái sự lo lắng thái quá ấy mà mẹ chồng con đã dõng dạc hứa giữa hai họ: “Tôi sẽ coi cháu như con gái ruột của mình”. Nhưng mà, mẹ ơi, nói thì nói vậy thôi chớ ở nhà chồng làm sao con dám ngủ nướng, làm sao dám đi sớm về muộn, làm sao dám vừa ăn cơm vừa lướt web như khi ở nhà mình…

Chỉ khi lấy chồng rồi, con mới biết những ngày tháng ở với ba mẹ là sướng nhất trên đời. Con gái theo chồng là con người ta. Con sẽ cố gắng để mẹ vui lòng, để mẹ chồng con cũng yêu thương con như mẹ ruột. Mẹ ơi, nhớ mẹ vô cùng…

Wednesday, April 8, 2015

NGƯỜI MẸ CÓ ĐÔI MẮT ĐỤC MƠ

̀

Mẹ đẻ ra anh mà anh còn bảo ngu, không biết ai là người khôn đối với anh nữa.
Sau nhiều lần chứng kiến bà cụ hàng xóm khóc vì bị chính con trai chửi bới thậm tệ, tôi quyết định mò sang nói chuyện với anh con trai đó.
- Em đến có việc gì không? Anh con trai luôn nhã nhặn với những người xung quanh, ngoại trừ mẹ mình.
- Có. Tôi trả lời rành mạch.
- Chuyện gì em nói đi.
- Em chỉ muốn hỏi một câu thôi. Anh không giận chứ?
- Anh hứa.
- Sao anh hay chửi mẹ của anh vậy?
- Ừm... à…Ừm… Vì bà ấy... ngu.
- Chào anh.
Tôi về luôn, không biết nói gì hơn nữa. Mẹ đẻ ra anh mà anh còn bảo ngu, không biết ai là người khôn đối với anh nữa.
Một lần mẹ anh đi chợ bán mấy mớ rau, mua thức ăn xong còn dư 500 đồng, thương cháu (con trai của anh), mẹ mua gói bim bim.
Cháu ăn gần hết, anh phát hiện gói bim bim mà mẹ mua đã hết hạn sử dụng.
Anh tức điên đẩy mẹ ngã xuống đất, chửi mẹ là đồ mù chữ, bim bim hết hạn gần nửa năm mà còn mua.
Rồi anh vu oan cho mẹ cố ý đầu độc con của anh.
Mẹ anh chỉ biết khóc, không trách anh mà tự trách mình, phải chi hồi đó, mẹ chạy nhanh...
Mùa đông năm đó, đất nước mới hết chiến tranh. Anh còn nhỏ, đói nên khóc suốt ngày.
Mẹ anh ra đồng mót khoai, bị người ta đuổi, mẹ chạy chậm nên bị bắt lại.
Mẹ bị đánh nhừ tử, họ bắt mẹ úp mặt vào hố phân, mắt mẹ bị nhiễm trùng, sắp bị mù, cũng may nhờ ông thầy lang nên còn nhìn thấy đường, dù lờ mờ.
Chuyện đó mọi người, cà làng, cả xã đều biết. Còn anh thì... không.